Trang thơ
LIỀU THUỐC CỦA TÂM HỒN !
1. ANH CÓ DÁM KHÔNG...
Người hỏi rằng: “trời sắp chuyển sang đông
Em có nhớ hay mong vòng tay ấm?
Hãy về nhé bên anh... cho say đắm
Môi nồng nàn sưởi ấm giấc mơ ngoan...”
Người thật lòng hay đùa bỡn dối gian
Có chờ đón em không hay trong lòng hờ hững
Em rất mong manh dẫu vẻ ngoài kiêu hãnh
Tim thật sự yếu mềm hay khóc lúc cô đơn.
Đừng trách chi em... bởi em sẽ nói “không”
Vì em biết... dẫu trong lòng rất muốn
Duyên đã dở dang... tình xưa giờ đã muộn
Ta chẳng thể nào... nối lại những yêu thương...
Anh có thật lòng khi nói với em không
Hay vẫn chỉ để thử lòng thôi nhỉ
Nếu còn yêu... em xin người hãy tới
Sưởi ấm tình mình bằng môi phủ bờ môi...
2. Và Em Là Thu!
Em là thu đó, em biết chăng?
Hoàng hôn nắng đổ bóng chiều giăng
Thu chết ngả nghiêng trên làn tóc
Em đứng trông theo lá úa vàng
Em là thu đó, em biết không?
Là nỗi tình thu của nhớ mong
Đứng lên em hỡi gom thu lại
Đừng để mùa đông nhỏ lệ hồng
Tôi thấy gió sầu của chia ly
Em có đưa tay cố ôm ghì ?
Gió đông đến rồi! Đừng bỡ ngỡ
Xin giữ trong lòng trái tim si
Em là mùa thu, em là thu
Em là mong nhớ của tình ai
Đừng sang đông nhé! Em – thu hỡi!
Để vương chút nắng ngõ hồn dài..
Và em là thu, em là thu!
3. HÌNH TAM GIÁC MUÔN ĐỜI
Tôve Đitơlepven - Hồng Thanh Quang dịch
Trên con đường tôi đi
Có hai người đã tới:
Một người rất yêu tôi,
Còn tôi yêu người khác.
Người sống trong khao khát
Trong những giấc tôi mơ
Người kia đứng sững sờ
Trước cửa lòng khép chặt.
Người cho tôi hạnh phúc
luôn như gió vội bay
Người dâng tôi cả đời
không được gì đền đáp.
Người bắt máu tôi hát
Tình phóng khoáng trắng trong
Người như cuộc đời thường
Bóp mộng lòng tôi nát
Hai người đó trên đường
Phụ nữ nào cũng gặp
Trăm năm chỉ một lần
Họ được trùng làm một.
4. MƯỜI MỘT VỀ GIỤC GIÃ NHỮNG MÙA HOA.
Mười một về hiu hắt gió heo may
Se se lạnh bóng ai gầy trên phố
Đông dần sang, hoa sữa nồng trong gió
Góc quán nào ai nỡ bước chân qua.
Mười một về giục giã những mùa hoa
E ấp nở trắng trên hè phố nhỏ
Cúc hoạ mi tựa nỗi lòng thiếu nữ
Ngóng ai nơi viễn phố có trở về.
Mười một buồn mưa rả rích tái tê
Mưa ướt đẫm lối ai về hoang vắng
Dấu yêu ơi! Có hay trong canh vắng
Có một người... năm tháng vẫn hoài thương.
Mười Một về... nhắc nhớ một mùa sinh
Người con gái chong đèn bên song cửa
Gom từng câu như kén tằm nhả chữ
Gửi về người... xa xứ một niềm yêu.
Mười Một về... thương nhớ biết bao nhiêu...
5. EM LÀ GÌ TRONG SÂU THẲM TRÁI TIM ANH.
Em là gì trong sâu thẳm trái tim anh
Là đốm lửa vừa nhen chưa đủ ấm
Hay bóng hình khắc trong tim sâu đậm
Là sao khuya vời vợi giữa đêm dài?
Em là gì... trong hoang hoải phôi phai
Là nỗi nhớ nhưng chẳng ai dám nói
Là cái tên trong canh khuya khắc khoải
Là mặn mòi khi giọt lệ tuôn rơi???
Em là ai... trong muôn triệu con người
Là ánh mắt lẻ loi vô tình gặp
Là nét cười thoáng qua trong khoảnh khắc
Hay nỗi sầu ám ảnh mỗi cơn mê?
Em là ai...thăm thẳm mỗi đông về
Sầu giăng ngập trên đường khuya anh bước
Có khi nào trong nẻo đời xuôi ngược
Anh vẫn còn mơ ước... được chung đôi???
6. ĐỪNG NHỚ NỮA LÀM CHI
Van em đấy đừng khắc sâu thêm nữa
Con tim ta vạn vết cứa chất chồng
Bao thu tàn... lá úa tự đầu đông
Tim đắng đót câu ân tình đã lỡ.
Van em đấy... đừng làm ta đau nữa
Đừng khơi thêm mộng mị lối ta về
Đừng giăng sầu khi đông giá sơn khê
Đừng gợi nữa cô đơn về cõi nhớ.
Ta đã nén thương đau cùng quá khứ
Cho tim quên đi hình bóng em rồi
Cớ sao khi... thu từ tạ phai phôi
Quay quắt nhớ nét môi cười xưa cũ.
Van em đấy... đừng âu sầu ủ rũ
Cho lòng ta được yên ngủ chút nào
Mưa thu buồn đừng len giấc chiêm bao
Cho phai dấu những ngọt ngào dĩ vãng.
Van em đấy... tình trôi theo ngày tháng
Cho lời xưa bay theo lá thu vàng
Cho đêm dài cơn mộng chẳng đi hoang
Cho đốm lửa hoá tro tàn mãi mãi...
Câu thề ước trao khi xưa... vụng dại
Ta van người... đừng nhớ mãi mà chi...
7. MƯỜI MỘT VỀ GIỤC GIÃ NHỮNG MÙA HOA.
Mười một về hiu hắt gió heo may
Se se lạnh bóng ai gầy trên phố
Đông dần sang, hoa sữa nồng trong gió
Góc quán nào ai nỡ bước chân qua.
Mười một về giục giã những mùa hoa
E ấp nở trắng trên hè phố nhỏ
Cúc hoạ mi tựa nỗi lòng thiếu nữ
Ngóng ai nơi viễn phố có trở về.
Mười một buồn mưa rả rích tái tê
Mưa ướt đẫm lối ai về hoang vắng
Dấu yêu ơi! Có hay trong canh vắng
Có một người... năm tháng vẫn hoài thương.
Mười Một về... nhắc nhớ một mùa sinh
Người con gái chong đèn bên song cửa
Gom từng câu như kén tằm nhả chữ
Gửi về người... xa xứ một niềm yêu.
Mười Một về... thương nhớ biết bao nhiêu...
8. NGƯỜI CÓ BIẾT... CÔ ẤY YÊU THA THIẾT
Người chẳng nói... làm sao cô ấy biết
Có yêu thương thắm thiết hoặc hững hờ?
Yêu thật lòng hay gió thoảng vu vơ
Người chẳng ngỏ... cô ấy khờ... đâu biết.
Nếu ngày xưa nhớ nhung nhau da diết
Thì sao không dám viết lá thư tình
Ngỏ lời rằng “em hãy nói yêu anh”
Anh cũng thế... yêu chân thành say đắm”.
Người có biết trong đêm khuya canh vắng
Cô ấy thường hay ngắm một “người dưng”
Nhớ thương như muôn sóng biếc ngàn trùng
Nghe xa xót trào dâng trên khoé mắt...
Người chẳng nói... khiến cho cô oán trách
Cô giận hờn... bỏ mặc trái tim đau
Chuyện tình đầu dang dở đến mai sau
Duyên đã hết... nhắc thêm sầu muôn kiếp.
Người có biết... cô ấy yêu... tha thiết...
9. LẠI LỠ RỒI MỘT MÙA CÚC ANH ƠI
Thôi anh ạ!
Nắng ngoài kia đã tắt
Hoàng hôn buông, họa mi nở lâu rồi
Em chờ mãi nơi cuối trời nắng gắt
Rám má hồng làn môi kém xinh tươi...
Lời nguyện thề nào ai đã đinh ninh
Mùa cúc nở cuối đường rưng rưng nhớ
Tháng mười một vừa ngang mà trái tim em đã dập dồn nhịp thở
Nghe thăm thẳm cuối trời con đường về rõ từng bước chân quen.
Ngọn cỏ mềm ướt đẫm giọt sương đêm
Ngậm chút nắng chiều lắt lay nhành hoa dại
Hoang hoải đợi chờ bước chân người về lại
Nơi trắng trời nay chỉ còn một màu cúc họa mi.
Tháng mười một giờ đây rồi cũng qua đi
Liệu lời hứa năm xưa có còn làm anh nhớ
Mà mỗi độ đông về em lại cố kìm lòng để con tim không rung lên nức nở
Bởi nhớ anh, nhớ lời hứa ngày nào làm em chẳng dám nhìn cúc nở nữa anh ơi.
Thôi!
em về đây
Xin lỗi anh
Chiều cũng tắt nắng rồi
Họa mi nở
Và từ đây
Em thôi...chẳng còn chờ anh nữa.
10. VỚI ANH
Có những lúc tim mình đau đến lạ
Bởi một người ta gửi cả yêu thương
Bao nhiêu năm chuyện cũ còn vấn vương?
Mùa thu cũ đã chìm trong quá khứ.
Có những lúc em chỉ muốn anh giữ
Một mình em duy nhất ở trong tim
Để đêm đêm em thoải mái trốn tìm
Trong hạnh phúc tưởng chừng như bất tận.
Có những lúc em muốn mình lơ đễnh
Để được ngủ vùi trong trái tim anh
Và bởi vì biển mãi mãi màu xanh
Nên chúng mình gặp nhau trong ngang trái.Có những lúc lòng em buồn tê tái
Muốn là người sưởi ấm cả trời đông
Giữa mênh mông nhớ thương không duyên nợ
Phút yếu lòng em muốn mãi bên anh.
11. THƯ TÌNH CUỐI MÙA THU
Anh trở về khi mùa gió heo may
Hơi lạnh qua tay khi sương về ướt má
Niệm ảnh còn đây trên con đường quen... Lạ
Ký ức tìm về thao thức trắng trời đêm
Những nỗi buồn cứ man mát gọi tên
Sợi nhớ
Sợi thương
Đan vương nhành liễu rủ
Em có còn trở về phố cũ
Ngọn lửa đợi chờ chẳng tắt lửa buồng tim
Mùa thu hứa gì
Mà
Chiếc lá
Ngoan ngoãn nằm im
Thư tình cũng ngủ yên trong mảng màu hoa sữa
Mùa dệt tầm gai trên mây hồng nhung lụa
Khi dấu yêu trú ngụ giữa hư không
Thu
Thu đã theo dòng ra biển cả mênh mông
Để Heo may trở mùa trên cánh đồng có mùa hoa cúc trắng
Lá trở về rừng... Trả lại mùa im lặng
Dạ khúc Thu
Chấm hết
Bằng một dấu chấm than buồn!
Mùa đông về giăng mắc nỗi tơ vương
Nốt nhạc xanh
Vô tình
Chia đôi nỗi nhớ
Vầng trăng khuya lắng lòng tan vỡ
Kéo lại tơ trời.. Anh vá lại trái ngang
Chỉ còn Anh và Em
Mùa thu cũ muộn màng
Trong gió heo may bung ngỡ ngàng quyến luyến
Chút hương Thu gửi gió trời xao xuyến
Anh viết Thư tình đưa tiễn Thu qua
12. ĐÔNG VỀ RỒI CÔ GÁI CỦA TÔI ƠI.
Đông đã đến thật rồi cô gái ạ
Chớ mộng mơ đùa với gió mỗi chiều
Khăn ấm quàng luôn nhớ nhé em yêu
Đừng gắng thức đêm nhiều như vậy nữa.
Đông đã đến lạnh lùng bên hiên cửa
Gió từng cơn lần lữa gọi nhau về
Chớ dỗi hờn... đi dạo lúc canh khuya
Môi lạnh giá khi đêm về em nhé.
Anh vẫn biết em hay sầu như thế
Nhưng giờ đây anh đâu thể bên người
Khi gió lùa sương lạnh buốt sầu khơi
Anh cũng nhớ thương người nơi xa vắng.
Em có biết... anh yêu em nhiều lắm
Nhưng nay mình chỉ yên lặng nhìn nhau
Nói điều chi cũng chỉ khiến tim sầu
Thêm nhức nhối nhói đau lòng ta nữa.
Đông về mang tuyết sương giăng nỗi nhớ
Trăng cuối trời soi bóng lẻ cô đơn
Ước chi xưa ta không dỗi không hờn
Nay đâu trách câu phận duyên... dang dở.Đông đã đến... bên thềm... da diết nhớ!!!
13. KHI NÀO ANH VỀ TRẢ NỢ HẾT CHO EM
Anh còn nợ em những gì anh nhớ không
Nợ cả mùa thu, nợ thêm mùa hoa cúc
Nợ cả biển xanh, nợ đại ngàn sánh bước
Sao bây giờ mình lại ngược lối nhau?
Anh còn nợ em thếp trầu với buồng cau
Nợ môi hôn, nợ nồng nàn đêm vắng
Hoài niệm mênh mông dành cho em vị đắng
Lá khóc xa cành, sao anh không nhớ em?
Anh còn nợ em những vì sao đêm
Đếm dải Ngân Hà có bao nhiêu sao đẹp
Đêm anh đi những vì sao tắt lịm
Trời chuyển gió giông chẳng từ tạ một lời.
Anh còn nợ em vai mỏng gánh sầu rơi
Gió heo may lùa qua làn tóc rối
Có bao giờ lòng anh còn tiếc nuối
Cuộc tình mình buông hay nắm đều đau!
Anh còn nợ em cho đến cả kiếp sau
Nợ hẹn hò cho mắt em nhỏ lệ
Anh còn nợ em biết bao điều như thế
Đến khi nào anh về
Trả hết nợ cho em...?
14. EM CHẲNG THỂ QUÊN
Bởi quá yêu người nên em chẳng thể quên
Cho dù thời gian có làm mình xa cách
Chẳng ai có thể đo được lòng chân thật
Từ trái tim em nghiêng về trái tim anh.
Đã bao mùa lối tiếp lại trôi nhanh
Cúc hoạ mi vẫn chờ anh trong gió
Mặc cho thu qua, mặc cho đông bỏ ngỏ
Sao vẫn đợi chờ hò hẹn đã vỡ tan.
Buông tay một người từng tha thiết nồng nàn
Vòng tay ôm men say đêm thổn thức
Bao nhiêu mặn nồng làm sao em quên được
Còn với người tất cả đã vội rơi.
Ánh trăng cuối mùa ai lỡ xẻ làm đôi
Hai lối mộng mình em chông chênh quá
Em dang tay ôm mùa đông lạnh giá
Bờ vai gầy mắt nhoà lệ thời gian.
Bởi quá yêu người nên em chẳng thể quên
Giấu nỗi nhớ thương đằng sau tiếng nấc
Người ở xa người ơi
Người có biết
Nhặt lại cho em
Hạnh phúc đã đánh rơi!
15.
YÊU ANH MÃI NHÉ EM...
Có những người chỉ thoáng gặp mà thôi
Cũng đủ để suốt một đời lưu luyến
Có những người... ta ngỡ mình thương mến
Hoá người dưng... ta từng gặp trong đời.
Có những người... ta khao khát chung đôi
Nhưng xa cách hai phương trời xa thẳm
Dẫu có nhớ hay thương nhau nhiều lắm
Cũng chỉ âm thầm dõi ánh mắt theo nhau.
Có những người luôn thao thức canh thâu
Nhưng vẫn ngỡ đang kề bên nhau nhé
Hai trái tim hằng đêm ngân khe khẽ
Lời thầm thì... “yêu anh mãi nhé em”.
16.
THƯƠNG THẦM !...
Văng vẳng đâu đây tiếng dương cầm
Cung bậc thương khi trầm đôi lúc bổng
Giữa đêm thu trăng thanh và gió lộng
Mở cõi lòng ta dạo khúc thu ca
Trời vào thu nắng vàng vạn sắc hoa
Hương bay xa điểm tô hồng cuộc sống
Tôi đã yêu ... yêu rồi người trong mộng
Một bóng hồng duyên lắm ở nhà bên
Đêm buông xuống tiếng đàn chưa cất lên
Tôi hỏi lòng ... cô ấy quên rồi nhỉ
Biết hỏi ai nên lòng nhiều duy nghĩ
Nỗi thương thầm không chỉ mình tôi mang
Nhớ thương nhiều khi thu đến đông sang
Tiếng dương cầm không cùng ta bầu bạn
Tâm sự này biết cũng ai trút cạn
Cô bạn đi rồi... tôi chưa kịp... hỏi tên !...
17.
EM ĐỪNG NGỐC..!!
Cô gái ơi
Em đừng buồn nhiều nữa
Dù chuyện tình có đổ vỡ mong manh
Trái tim em dẫu nhiệt huyết chân thành
Người ta phụ nên thờ ơ chẳng thấy
Cô gái ơi đừng buồn nhiều như vậy
Đau một lần hãy mạnh mẽ đứng lên
Buông bỏ hết để sống giữa an yên
Em sẽ thấy bao yêu thương còn đó
Cô gái ơi câu chuyện tình bé nhỏ
Giữa đời thường sao tránh khỏi thị phi
Có chuyện tình ắt phải có chia ly
Hãy như lá vì mùa xuân vươn sức sống
Em thấy không giữa những ngày biển động
Con sóng kia lại hung dữ thét gào
Trút giận hờn dìm thuyền nhỏ chênh chao
Sóng đâu biết lòng thuyền đau rạn vỡ
Cô gái ơi dù duyên kia có lỡ
Mây của trời thả cho gió cuốn đi
Giữ làm gì mảnh tình vỡ lâm ly
Đừng thương tiếc những gì ngày đã cũ
Em hãy sống vì sắc màu rực rỡ
Bùn dưới chân nhưng nắng ở trên đầu
Yêu lấy mình em chẳng thấy buồn đâu
Qua đêm tối là bình minh lại đến
18.
THÁNG 12 RỒI, TA NHỚ ĐÃ ĐỦ CHƯA ?
Anh chẳng nhớ đã bao mùa lá đổ
Đã bao lần cơn gió trở về đây
Đã bao năm em rời bỏ chốn này
Nhưng day dứt vẫn thường nơi ánh mắt.
Chẳng tại Đông nên phố thêm trầm lặng
Cái thướt tha theo nắng cũ đi rồi
Quán vẫn xưa họ ríu rít nói cười
Anh lặng lẽ đếm, tìm nơi vụn vỡ.
Hồ Tây vắng tanh khi mùa gió trở
Ngại cô đơn Hoàng Hôn cũng chẳng về
Ngồi một mình cũng vơi bớt tái tê
Nơi chốn cũ lại nhớ về...người cũ.
Hàng Liễu già vẫn bao năm lá rủ
Chẳng nói ngoa đã rớt lệ cùng người
Chứng kiến bao mùa môi ấm bờ môi
Giờ chua xót khi lòng người thay đổi.
Ước còn trẻ rồi đổ mình nông nổi
Xa xót dăm hôm sau đó lại cười
Chí ít thì chân thành có thế thôi
Để ta có nụ cười khi mai mỉa.
Chẳng oán hờn bởi hết tình còn nghĩa
Lặng lẽ thôi ta nhớ mãi một thời
Hà nội thương người giấu ở khắp nơi
Nên chắc vậy ta thủy chung...khó đổi !